KẺ LANG THANG
Cảm theo CỨU RỖI của Nguyễn Hoài Phố
Con sóng động trong lòng nghiêng ngã
Có tần âm buông thả không gian
Tìm yên giữa chốn vô vàn
Con tim xao xuyến mơ màng đất yên.
Hoa ẩn dật an điền góc trọ
Thoảng bên đời được có mấy hơi
Ai kia quá cảnh nhìn chơi
Khen em đẹp lắm chớ lười yêu anh?
Bình thản lắm giữa làn sôi động
Dịu dàng thay khoảng trống dương gian
Tình yêu giả tưởng hoà tan
Mình ta vuốt tới miên man đại ngàn.
Tay giữ lấy vuột sang kiếp khác
Bóng em qua chốc lát mà thôi!
Hoa mai nở muộn xuân rồi,
Còn ta đứng ngắm bên đời thực ư?
Đâu cộng hưởng sóng từ em đến
Nhỏ thân côi nhoi quện cành meo
Em qua ánh mắt đi theo
Âm tần nhịp đập tim reo…thiệt tình.
Anh thi sĩ quên mình đa cảm
Đóa vô tri muộn đón xuân trinh
Nỗi buồn nín lặng làm thinh
Chia đôi cảm xúc chúng mình lang thang.
p/s : Em trong trắng và mới lớn , còn ta đã phong sương và lắm bụi trần. Mai non nở muộn chưa biết xuân tình là chi, sống 1 đời ngắn ngủi, Chỉ có ta vô tình nhìn thấy và nhìn em đi qua, lặng thinh mà cảm, không biết làm gì …làm gì, lang thang trên những vần thơ.